Freedom Behind Bars: Vipassana in Prison – Tự do đằng sau chấn song: Vipassana trong nhà tù

Dhamma Tihar

Encouraged with results of earlier courses, Dr. Bedi arranged for the largest Vipassana course in Tihar Jail which was conducted by Mr. & Mrs. Goenka and thirteen assistant teachers for over 1000 inmates. In spite of severe weather conditions, the course completed successfully resulting in the establishment of a permanent Vipassana Center, Dhamma Tihar, in the premises of Tihar jail, the first ever Vipassana center to be developed in the prison. After witnessing the impressive results of the course, the Ministry of Home Affairs adopted the proposal to introduce Vipassana as a reform measure in all the prisons in the country. 

Được khuyến khích với kết quả của các khóa thiền trước đó, Tiến sĩ Bedi đã sắp xếp cho khóa thiền Vipassana lớn nhất trong Nhà tù Tihar được thực hiện bởi Ông & Bà Goenka và mười ba thầy cô phụ tá cho hơn 1000 tù nhân. Bất chấp điều kiện thời tiết khắc nghiệt, khóa thiền đã hoàn thành thành công dẫn đến việc thành lập Trung tâm Vipassana vĩnh viễn, Dhamma Tihar, trong khuôn viên của nhà tù Tihar, trung tâm Vipassana đầu tiên được phát triển trong nhà tù. Sau khi chứng kiến ​​kết quả ấn tượng của khóa thiền, Bộ Nội vụ đã thông qua đề xuất giới thiệu Vipassana như một biện pháp cải cách trong tất cả các nhà tù trong nước.

In April 1994, a ten-day Vipassana course for over a thousand people was held inside the confines of Tihar Prison in New Delhi, the capital of India. The course was conducted by Mr. and Mrs. S.N. Goenka, with 13 assistant teachers. This was the largest Vipassana course to be held in modern times, inside or outside a jail.

Vào tháng 4 năm 1994, một khóa thiền Vipassana kéo dài mười ngày cho hơn một nghìn người đã được tổ chức bên trong nhà tù Tihar ở New Delhi, thủ đô của Ấn Độ. Khóa thiền được thực hiện bởi ông bà S.N. Goenka, với 13 thầy cô phụ tá. Đây là khóa thiền Vipassana lớn nhất được tổ chức trong thời hiện đại, bên trong hoặc bên ngoài nhà tù.

With about 9,000 inmates, Tihar is one of the largest prisons in Asia. The site covers several hundred acres in a district of suburban New Delhi. Because of the difficulty of administering so large a population, Tihar is divided into four separate jails. Inmates from all four jails participated in the April course.

Với khoảng 9.000 tù nhân, nhà tù Tihar là một trong những nhà tù lớn nhất ở châu Á. Địa điểm này có diện tích vài trăm mẫu tại một quận ngoại ô New Delhi. Do khó khăn trong việc quản lý dân số quá lớn, Tihar được chia thành bốn nhà tù riêng biệt. Các tù nhân từ cả bốn nhà tù đã tham gia khóa thiền tháng tư.

The course was the culmination of events which began about 20 years ago. The first Vipassana courses in an Indian prison were conducted in 1975 and 1977 by Goenkaji at the Central Jail, Jaipur, at the invitation of Mr. Ram Singh, the then Home Secretary of Rajasthan (similar to a governor in the U.S.). Ram Singh, himself an enthusiastic practitioner of Vipassana, was eager to see if the technique could be effective in solving problems in society and government, as well as the problems faced by individuals.

Khóa thiền là đỉnh điểm của các sự kiện bắt đầu khoảng 20 năm trước. Các khóa thiền Vipassana đầu tiên trong một nhà tù Ấn Độ được tiến hành vào năm 1975 và 1977 bởi thiền sư Goenka tại Nhà tù Trung tâm, Jaipur, theo lời mời của ông Ram Singh, Bộ trưởng Nội vụ Rajasthan (tương tự như một thống đốc ở Hoa Kỳ). Ram Singh, bản thân là một học viên nhiệt tình của Vipassana, rất háo hức xem liệu kỹ thuật này có hiệu quả trong việc giải quyết các vấn đề trong xã hội và chính phủ, cũng như các vấn đề mà các cá nhân phải đối mặt.

The results of these two courses, and a course for police officials at the Police Academy in Jaipur, were very encouraging. However, due to the change of government in the state and transfer of key officials, the Vipassana program in the jails could not be pursued further. Ram Singh subsequently retired from govern-ment service and was one of the first assistant teachers appointed by S.N. Goenka. When he told Goenkaji of his disappointment that prison courses were not continuing, Goenkaji responded: “Don’t worry. The seeds of Vipassana have been sown. The time will come again.”

Kết quả của hai khóa thiền này, và một khóa thiền cho các quan chức cảnh sát tại Học viện Cảnh sát ở Jaipur, rất đáng khích lệ. Tuy nhiên, do sự thay đổi của chính phủ trong tiểu bang và chuyển giao các quan chức chủ chốt, chương trình Vipassana trong nhà tù không thể được theo đuổi thêm nữa. Ram Singh sau đó đã nghỉ hưu và là một trong những giáo viên phụ tá đầu tiên được bổ nhiệm bởi thiền sư Goenka. Khi ông nói với thiền sư Goenka về sự thất vọng của mình rằng các khóa thiền trong tù không được tiếp tục, thiền sư Goenka đã trả lời: “đừng lo lắng. Những hạt giống của Vipassana đã được gieo. Thời gian sẽ lại đến.”

The time did come, after nearly fifteen years, when an assistant teacher course was held at the Jaipur Central Jail in 1990. This was followed by six prison courses in the state of Gujarat starting in 1991. The courses have been the subject of several sociological studies which have concluded that Vipassana has a marked positive impact on behavior and attitude. One very common feeling–the desire for revenge–is noticeably reduced or entirely eliminated when prisoners practice Vipassana. Relations among the prisoners and jail staff become much more harmonious, and self-discipline dramatically improves, decreasing the need for aggressive supervision and punishment by the jail officials.

Thời gian đã đến, gần mười lăm năm sau, khi một khóa thiền của giáo viên phụ tá được tổ chức tại nhà tù trung tâm Jaipur năm 1990. Theo sau đó là sáu khóa thiền trong tù ở bang Gujarat bắt đầu vào năm 1991. Các khóa thiền đã trở thành chủ đề của một số nghiên cứu về xã hội học đã kết luận rằng Vipassana có tác động tích cực rõ rệt đến hành vi và thái độ. Một cảm giác rất phổ biến – khao khát trả thù – bị giảm đáng kể hoặc bị loại bỏ hoàn toàn khi các tù nhân thực hành Vipassana. Mối quan hệ giữa các tù nhân và nhân viên trại giam trở nên hài hòa hơn rất nhiều, và kỷ luật tự giác được cải thiện đáng kể, giảm nhu cầu giám sát và trừng phạt của các quan chức nhà tù.

How Vipassana Came to Tihar – Vipassana đã đến Tihar như thế nào?

To organize a course for one thousand was an ambitious undertaking. It was the result of a unique collaboration among several people devoted to improving the conditions of some of society’s most unfortunate members. In July 1993, Ram Singh received a letter from his former government colleague, Mr. M.L. Mehta, the Additional Secretary in the Ministry of Home Affairs, Government of India. He asked if a Vipassana course could be organized in the Central Jail, Tihar. This invitation from the Government of India was reinforced by the enthusiastic support of the Inspector General (IG) of Prisons, New Delhi, Dr. Kiran Bedi.

Tổ chức một khóa thiền cho một nghìn người là một công việc đầy tham vọng. Đó là kết quả của sự cộng tác độc nhất giữa một số người hết lòng cải thiện các điều kiện của một số thành viên không may nhất trong xã hội. Vào tháng 7 năm 1993, Ram Singh nhận được một lá thư từ đồng nghiệp cũ của chính phủ, ông M.L. Mehta, Thư ký bổ sung của Bộ Nội vụ, Chính phủ Ấn Độ. Ông ấy hỏi liệu một khóa thiền Vipassana có thể được tổ chức tại Nhà tù Trung tâm, Tihar. Lời mời này của Chính phủ Ấn Độ đã được củng cố bởi sự hỗ trợ nhiệt tình của Tổng Thanh tra (IG) nhà tù, New Delhi, Tiến sĩ Kiran Bedi.

Mrs. Bedi is a remarkable social reformer who is well-known in India for her unique 21-year career as a police officer. Now 44 years old, she was the first woman inducted into the Indian Police Service in 1972. She is known for her courage, dynamic energy and profound devotion to helping suffering people. During the April course, Goenkaji said publicly that he wished to call her “Karuna” Bedi because of her deep compassion.

Bà Bedi là một nhà cải cách xã hội đáng chú ý, người nổi tiếng ở Ấn Độ với sự nghiệp 21 năm duy nhất của mình là một sĩ quan cảnh sát. Năm nay 44 tuổi, bà là người phụ nữ đầu tiên được giới thiệu vào ngành cảnh sát Ấn Độ vào năm 1972. Bà được biết đến với lòng can đảm, năng lượng năng động và sự tận tâm sâu sắc để giúp đỡ những người đau khổ. Trong khóa học tháng 4, thiền sư Goenka đã nói công khai rằng ông muốn gọi bà ấy là “Karuna” Bedi vì lòng trắc ẩn sâu sắc của bà.

Mrs. Bedi was appointed as IG in May, 1993. The situation in Tihar Prison, as described by the Superintendent of Jail No. 2, Mr. Tarsem Kumar, was bleak: “To add to the acute problems of over-crowding, inadequate sanitation, insufficient breathing space, etc., the jail staff were trained under the old rules where the outlook was to oppress, deprive, isolate and punish. The staff believed that oppressing and imposing maximum restrictions on the inmates would make them suffer, so that once a prisoner was released he would not commit crimes again for fear of being sent back to this hell. But they were mistaken. After their release, many prisoners did return, and some prisoners who were incarcerated for petty crimes resorted to more serious crimes after their release, having learned in Tihar how to become bigger and better criminals. One of the members of the Planning Commission of India correctly remarked that the prisoners at Tihar were doing their PhD in crime. Tihar was breeding criminals, not reformed citizens.”

Bà Bedi được bổ nhiệm làm IG vào tháng 5 năm 1993. Tình hình trong nhà tù Tihar, theo mô tả của Giám thị trại giam số 2, ông Tarsem Kumar, ảm đạm: Thêm vào những vấn đề cấp bách của việc quá đông, hệ thống vệ sinh không đầy đủ, không đủ không gian thở, v.v., nhân viên trại giam được đào tạo theo các quy tắc cũ, nơi triển vọng là áp bức, tước đoạt, cô lập và trừng phạt. Các nhân viên tin rằng áp bức và áp đặt các hạn chế tối đa đối với các tù nhân sẽ khiến họ đau khổ, vì vậy một khi tù nhân được thả ra, anh ta sẽ không tái phạm vì sợ bị đưa trở lại địa ngục này. Nhưng họ đã nhầm. Sau khi được thả ra, nhiều tù nhân đã trở lại, và một số tù nhân bị giam giữ vì những tội ác nhỏ đã dùng đến những tội ác nghiêm trọng hơn sau khi được thả ra, đã học được ở Tihar cách trở thành tội phạm lớn hơn và tốt hơn. Một trong những thành viên của Ủy ban Kế hoạch Ấn Độ đã nhận xét chính xác rằng các tù nhân tại Tihar đang học Tiến sĩ về tội phạm. Tihar là đã nuôi dưỡng tội phạm, không phải là cải cách công dân.

From the first day of her new appointment, Mrs. Bedi declared that she wanted to turn Tihar Prison into an ashram (spiritual retreat) within six months. She immediately set about instituting a series of wide-ranging, effective, and startlingly innovative reforms, which quickly resulted in a dramatic improvement in the atmosphere of the prison. Mrs. Bedi’s exemplary leadership and pathbreaking reforms are motivated by a strong conviction that prisons should be institutions of rehabilitation, not punishment.

Từ ngày đầu tiên khi ở vị trí mới, bà Bedi tuyên bố rằng bà muốn biến Nhà tù Tihar thành một cộng đồng tôn giáo (nơi ẩn dật tâm linh) trong vòng sáu tháng. Bà ngay lập tức bắt đầu thiết lập một loạt các cải cách rộng rãi, hiệu quả và sáng tạo đáng ngạc nhiên, nhanh chóng dẫn đến một sự cải thiện đáng kể trong bầu không khí của nhà tù. Lãnh đạo gương mẫu của bà Bedi và cải cách đột phá được thúc đẩy bởi một sức thuyết phục mạnh mẽ rằng các nhà tù nên là cơ quan cải tạo, không phải là hình phạt.

As expressed by Superintendent Kumar: “She wanted everyone to feel that the prisoners were not rejected by society but were a part of it, and if they were ready to change, they would be welcomed with open arms. She told us: ‘There is little difference between the inmates and ourselves, a very small thread. They lost their balance of mind. We have also lost our tempers, but thankfully we are not held inside this prison. I believe everyone, if given a chance, will try to change, and I want to give them that chance…We need to create trust and confidence instead of distrust. ..If we succeed in using understanding and compassion in helping them to change, the percentage of recidivism [relapse into criminal behavior] will dramatically decrease, and society will be the beneficiary.”

Như được trình bày bởi giám thị Kumar: “ Bà muốn mọi người cảm thấy rằng các tù nhân không bị xã hội từ chối mà là một phần của nó, và nếu họ sẵn sàng thay đổi, họ sẽ được chào đón với vòng tay rộng mở. Bà ấy nói với chúng tôi: Có rất ít sự khác biệt giữa các tù nhân và chính chúng tôi, một sợi chỉ rất nhỏ. Họ mất cân bằng tâm trí. Chúng tôi cũng đã mất bình tĩnh, nhưng rất may chúng tôi không bị giam giữ trong nhà tù này. Tôi tin rằng tất cả mọi người, nếu có cơ hội, sẽ cố gắng thay đổi, và tôi muốn cho họ cơ hội đó … Chúng ta cần tạo niềm tin và sự tự tin thay vì mất lòng tin. Nếu chúng ta thành công trong việc sử dụng sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn trong việc giúp họ thay đổi, tỷ lệ tái phạm [tái phạm trong hành vi tội phạm] sẽ giảm đáng kể và xã hội sẽ là người thụ hưởng.

One day in the early weeks of her posting, Mrs. Bedi was on her prison rounds with one of her assistant superintendents. Reflecting on the agony she saw everywhere, she reflected aloud: “How can we find a solution to these prisoners’ emotional problems?” Her jail colleague replied: “Ma’am, why don’t you try Vipassana? This is what has helped me to decrease my anger.” By seeming coincidence, Mr. M.L. Mehta from the Home Ministry had recom-mended Vipassana to her at about the same time. Mrs. Bedi made inquiries and contacted Ram Singh in Jaipur. He advised her that the first step for introducing Vipassana into Tihar would be for some of the jail officials to take a course.

Một ngày trong những tuần đầu tiên đăng bài, bà Bedi đang đi một vòng quanh nhà tù với một trong những trợ lý giám thị. Suy ngẫm về nỗi đau đớn cực độ về thể xác hoặc tinh thần mà bà nhìn thấy ở khắp mọi nơi, cô ngẫm nghĩ: Làm sao chúng ta có thể tìm ra giải pháp cho những tù nhân này? Những vấn đề tình cảm? Đồng nghiệp trong tù của cô đã trả lời: “thưa bà, tại sao bà không thử Vipassana? Điều này là những gì đã giúp tôi giảm bớt sự tức giận của mình.” Dường như có sự trùng hợp, ông M.L. Mehta từ Bộ Nội vụ đã giới thiệu Vipassana cho bà ấy cùng một lúc. Bà Bedi đã yêu cầu và liên lạc với Ram Singh ở Jaipur. Ông ta khuyên bà rằng bước đầu tiên để giới thiệu Vipassana vào Tihar sẽ là cho một số quan chức nhà tù tham gia một khóa thiền.

Mrs. Bedi made a deliberate decision to send some of the angriest members of her jail staff to attend a Vipassana course. These officials were authoritarian and short-tempered, feeling themselves to be above correction. Yet when they returned from their ten-day Vipassana course, their interactions were markedly more congenial and cooperative, as confirmed by their colleagues and the inmates alike. This gave Mrs. Bedi and the other jail coordinators growing confidence that Vipassana was indeed an effective method of reform. If it could improve the hardened jail officials, certainly it could benefit the prisoners as well.

Bà Bedi đã đưa ra một quyết định có chủ ý để gửi một số nhân viên trại giam giận dữ nhất của mình tham dự một khóa thissana. Những sĩ quan này độc đoán và nóng tính, cảm thấy bản thân phải ở trên sự điều chỉnh. Tuy nhiên, khi họ trở về từ khóa thiền Vipassana kéo dài mười ngày của họ, các tương tác của họ rõ ràng dễ chịu hơn và sẵn lòng hợp tác hơn, như được xác nhận bởi các đồng nghiệp của họ và các tù nhân. Điều này đã khiến bà Bedi và các điều phối viên nhà tù khác ngày càng tin tưởng rằng Vipassana thực sự là một phương pháp cải cách hiệu quả. Nếu nó có thể cải thiện các sĩ quan nhà tù cứng rắn, chắc chắn nó cũng có thể có lợi cho các tù nhân.

A total of about 300 prisoners partic-ipated in the January courses. News of this was picked up by the national wire service and appeared in all the major newspapers in India. Reports also appeared in the international press. Mrs. Bedi stated publicly that she had been searching for a method which would bring about a tranformation of the prisoners, and that she had found it in Vipassana meditation.

Tổng cộng có khoảng 300 tù nhân tham gia trong các khóa thiền tháng một. Tin tức về điều này đã được dịch vụ điện tính quốc gia chọn và xuất hiện trên tất cả các tờ báo lớn ở Ấn Độ. Báo cáo cũng xuất hiện trên báo chí quốc tế. Bà Bedi tuyên bố công khai rằng bà đã tìm kiếm một phương pháp mang lại sự biến đổi cho các tù nhân và bà đã tìm thấy nó trong thiền Vipassana.

Privately, Mrs. Bedi told Ram Singh that she wanted the entire prison population to experience the benefits of the practice; and, that at the rate they were going, this would take years. She suggested that a large course for one thousand prisoners be held. Ram Singh recounted a prediction made by S.N. Goenka’s teacher, Sayagyi U Ba Khin, of Rangoon, Burma. When Goenkaji first came to India to teach Vipassana in 1969, his courses were very small. Fourteen people attended the first course. After about a year, word spread rapidly, and the numbers of people requesting Vipassana camps started to grow. Word reached Sayagyi back in Burma that Goenkaji had taught a course for 100 people (a surprisingly large number in those days). Sayagyi declared: “One day Goenka will teach 1,000 people!” When Ram Singh remembered this prediction, he reflected that it might become a reality within the walls of Tihar Prison.

Riêng tư, bà Bedi nói với Ram Singh rằng bà muốn toàn bộ tù nhân được trải nghiệm những lợi ích của việc thực hành thiền; và, với tốc độ mà họ đang đi, việc này sẽ mất nhiều năm. Bà đề nghị một khóa thiền lớn cho một nghìn tù nhân được tổ chức. Ram Singh kể lại chi tiết một lời tiên tri được đưa ra bởi thầy của thiền sư Goenka, ngài Sayagyi U Ba Khin, ở Rangoon, Miến Điện. Khi thiền sư Goenka lần đầu tiên đến Ấn Độ để dạy Vipassana vào năm 1969, các khóa thiền của ngài ấy rất nhỏ. Mười bốn người đã tham dự khóa thiền đầu tiên. Sau khoảng một năm, tin tức lan truyền nhanh chóng và số người yêu cầu trại Vipassana bắt đầu tăng lên. Tin tức đã truyền đến với Sayagyi ở Miến Điện rằng thiền sư Goenka đã dạy một khóa thiền cho 100 người (một con số lớn đáng ngạc nhiên trong những ngày đó). Sayagyi tuyên bố: Một ngày nào đó Goenka sẽ dạy 1.000 người! Khi Ram Singh nhớ lại lời tiên tri này, anh ta đã suy nghĩ rằng nó có thể trở thành hiện thực trong các bức tường của nhà tù Tihar.

Mrs. Bedi set about organizing the creation of an open area suitable for hundreds of people to meditate together, and the construction of a new building to accommodate Mr. and Mrs. Goenka, the assistant teachers and workers. She chose an undeveloped area in Jail No. 4. The Public Works Department was enlisted to help, but the majority of the work was done by the prisoners themselves. With the productive, cooperative spirit now prevailing in the prison, the inmates dug drainage ditches and laid pipes, weeded and levelled a large open area, constructed the new building with running water and bathing facilities, and erected an open-air tent.

Bà Bedi bắt đầu tổ chức việc tạo ra một khu vực mở phù hợp cho hàng trăm người cùng ngồi thiền và xây dựng một tòa nhà mới để cung cấp chỗ ở cho ông bà Goenka, thầy cô trợ lý và công nhân. Bà đã chọn một khu vực chưa phát triển trong Nhà tù số 4. Cục Công trình Công cộng đã tranh thủ để giúp đỡ, nhưng phần lớn công việc được thực hiện bởi chính các tù nhân. Với tinh thần hợp tác, năng suất hiện đang chiếm ưu thế trong nhà tù, các tù nhân đã đào mương thoát nước và đặt ống, nhổ cỏ và san phẳng một khu vực mở lớn, xây dựng tòa nhà mới với vòi nước và nhà tắm, và dựng lều ngoài trời.

The Course for One Thousand – Khóa học cho một ngàn người

On the evening of April 4, some 1,003 male students gathered in the huge tent in Jail No. 4 to receive the opening instructions from Goenkaji. Simultaneously, the first Vipassana course for female prisoners began in Jail No. 1, attended by 49 inmates and conducted by two female assistant teachers. Thirteen male assistant teachers, each with a group of 75 to 100, helped to conduct the male course. They were assisted by a handful of trained workers from outside the prison, and about 60 “old student” prisoners serving for the first time.

Vào tối ngày 4 tháng Tư, khoảng 1.003 nam thiền sinh đã tập trung tại căn lều lớn trong Nhà tù số 4 để nhận hướng dẫn khai giảng từ thiền sư Goenka. Đồng thời, khóa thiền Vipassana đầu tiên dành cho nữ tù nhân bắt đầu trong Nhà tù số 1, với sự tham dự của 49 tù nhân và được thực hiện bởi hai nữ giáo viên trợ lý. Mười ba giáo viên trợ lý nam, mỗi người có một nhóm từ 75 đến 100 người, đã giúp tiến hành khóa thiền nam. Họ được hỗ trợ bởi một số ít công nhân được đào tạo từ bên ngoài nhà tù và khoảng 60 tù nhân “thiền sinh cũ” phục vụ cho lần đầu tiên.

Ninety percent of the inmates held at Tihar are “undertrials”–that is, those awaiting the outcome of their trials; the other ten percent are convicts. The majority of the students in the April courses were undertrials. They had been charged with crimes and offenses ranging from drug trafficking and robbery to murder, terrorist acts and rape. They were from diverse religious backgrounds, including Hindu, Muslim, Sikh, Christian, and Buddhist. More than one third were illiterate.

Chín mươi phần trăm các tù nhân bị giam giữ tại Tihar là “những người đang bị câu lưu thẩm xét”, là những người đang chờ kết quả của các thử nghiệm của họ; mười phần trăm khác là người bị kết án. Phần lớn các thiền viên trong các khóa học tháng tư là những người đang bị câu lưu thẩm xét. Họ đã bị buộc tội với các tội ác từ buôn bán ma túy và cướp giật đến giết người, hành vi khủng bố và hãm hiếp. Họ đến từ nhiều tôn giáo khác nhau, bao gồm Ấn Độ giáo, Hồi giáo, Đạo Xích, Cơ Đốc giáo và Phật giáo. Hơn một phần ba không biết chữ.

Twenty foreign inmates attended the male course; eight attended the female course. They were from many countries including Germany, Spain, France, Italy, Sri Lanka, Afghanistan, South Africa, Nigeria, Somalia, Tanzania, Senegal, Canada and Australia.

Hai mươi tù nhân nước ngoài tham dự khóa thiền nam; tám người tham dự khóa thiền nữ. Họ đến từ nhiều quốc gia bao gồm Đức, Tây Ban Nha, Pháp, Ý, Sri Lanka, Afghanistan, Nam Phi, Nigeria, Somalia, Tanzania, Senegal, Canada và Úc.

In the early hours of Day 1, a sudden storm—unusual for that time of year—descended. Rain and strong winds caused the ceiling and walls of the tent to collapse. All the rugs and meditation cushions were completely soaked. An emergency meeting of the assistant teachers was called at 3:30 a.m. to determine whether the course should be cancelled. They decided instead to meditate with the prisoners in the wards until the weather improved and the tent could be repaired. After breakfast, the weather began to clear, and an energetic team of prisoners not attending the course began the daunting task of rehabilitating the “hall.” They moved more than 1,000 cushions outside in the sun to dry, sewed numerous sections of torn material, reinstalled ceiling fans and electric wires, and mopped up areas of standing water. By 7 p.m., the tent was ready for the students to reassemble for Goenkaji’s first discourse. The first major obstacle had been successfully overcome!

Vào những giờ đầu của ngày 1, một cơn bão bất ngờ khác thường xảy ra vào thời điểm đó trong năm. Mưa và gió mạnh khiến trần và tường của lều bị sập. Tất cả các tấm thảm và đệm thiền đã bị ướt đẫm hoàn toàn. Một cuộc họp khẩn cấp của các giáo viên trợ lý đã được gọi vào lúc 3:30 sáng để xác định xem khóa thiền có nên bị hủy hay không. Thay vào đó, họ quyết định thiền định với các tù nhân trong khu trại giam cho đến khi thời tiết được cải thiện và lều được sửa chữa. Sau khi ăn sáng, thời tiết bắt đầu tốt hơn, và một nhóm tù nhân năng nổ không tham gia khóa thiền đã bắt đầu nhiệm vụ khó khăn là phục hồi lại “hội trường”. Họ đã di chuyển hơn 1.000 chiếc đệm ra ngoài trời để phơi khô, khâu nhiều phần vật liệu rách, quạt trần và dây điện được lắp đặt lại, và lau sạch những khu vực nước đọng. Đến 7 giờ tối, căn lều đã sẵn sàng để các thiền sinh tập hợp lại cho bài giảng đầu tiên của thiền sư Goenka. Trở ngại lớn đầu tiên đã được khắc phục thành công!

There were many other difficulties involved in managing a retreat for so many people in basic and overcrowded conditions. Despite the inconveniences, the course proceeded smoothly, and by the last day it was apparent that something unique had been achieved. Over ten percent of the prison had just completed a Vipassana course, including many who might never have come into contact with the teaching under other circumstances.

Có nhiều khó khăn khác liên quan đến việc quản lý một khóa tu cho rất nhiều người trong điều kiện cơ bản và quá đông đúc. Mặc dù có những bất tiện, khóa thiền vẫn diễn ra suôn sẻ, và vào ngày cuối cùng, rõ ràng đã đạt được điều gì đó độc đáo. Hơn mười phần trăm nhà tù vừa hoàn thành khóa thiền Vipassana, bao gồm nhiều người có thể chưa bao giờ tiếp xúc với việc giảng dạy trong các trường hợp khác.

This was the largest course Goenkaji has conducted in almost a quarter-century of teaching Vipassana. Every evening he gave discourses in Hindi, and answered questions from the students for 30 to 45 minutes. The discourses were videotaped for broadcast by Zee TV, a pan-Asian cable television company.

Đây là khóa thiền lớn nhất mà thiền sư Goenka đã thực hiện trong gần một phần tư thế kỷ giảng dạy Vipassana. Mỗi buổi tối, ông giảng bài bằng tiếng Hindi và trả lời các câu hỏi của các thiền sinh trong 30 đến 45 phút. Các bài giảng đã được ghi hình để phát sóng bởi Zee TV, một công ty truyền hình cáp châu Á.

The course paved the way for the opening of the first permanent center for the practice of Vipassana in a prison. After the final meditation on April 15, the assembly of about 1,100 students, jail staff and guests remained to witness the inauguration of the new center in Jail No. 4, which Goenkaji named “Dhamma Tihar.” Within three weeks, the center began to hold two ten-day courses per month for students from all four jails.

Khóa thiền đã mở đường cho việc mở trung tâm thường trực đầu tiên để thực hành Vipassana trong nhà tù. Sau buổi thiền cuối cùng vào ngày 15 tháng 4, hội nghị gồm khoảng 1.100 thiền sinh, nhân viên trại giam và khách mời chứng kiến ​​lễ khánh thành trung tâm mới tại nhà tù số 4, nơi mà thiền sư Goenka đặt tên là “Dhamma Tihar”. Trong vòng ba tuần, trung tâm bắt đầu tổ chức hai khóa thiền mười ngày mỗi tháng cho các thiền sinh từ cả bốn nhà tù.

Vipassana is now recognized by the Government of India as an effective method for reforming prisoners. After the success of the January Tihar courses, the Ministry of Home Affairs called a meeting of the Inspectors General of Prisons from all over India, and a proposal was adopted to introduce Vipassana as a reform measure in all the prisons in the country.

Vipassana hiện được Chính phủ Ấn Độ công nhận là một phương pháp hiệu quả để cải tạo tù nhân. Sau thành công của các khóa thiền Tihar tháng 1, Bộ Nội vụ đã triệu tập một cuộc họp của Tổng Thanh tra Nhà tù từ khắp Ấn Độ, và một đề xuất đã được thông qua để giới thiệu Vipassana như một biện pháp cải cách trong tất cả các nhà tù trong nước.

During the course, Goenkaji was asked by a journalist why Vipassana is good for prisoners. He responded: “Vipassana is good for everyone! We are all prisoners of the negative habit patterns of our own minds. The practice of Vipassana liberates us from this bondage…Vipassana is a tool which can help all suffering people, those who are behind bars separated from their families, and those who are not.” He said: “What is happening at Tihar is a message of hope which will benefit the whole world.”

Trong khóa thiền, thiền sư Goenka được một nhà báo hỏi tại sao Vipassana tốt cho tù nhân. Ông đã trả lời: “Vipassana tốt cho mọi người! Tất cả chúng ta đều là tù nhân của những thói quen tiêu cực trong tâm trí của chính chúng ta. Thực hành thiền Vipassana giải phóng chúng ta khỏi sự trói buộc này … Vipassana là một công cụ có thể giúp tất cả những người đau khổ, những người đứng sau song sắt tách biệt khỏi gia đình họ và những người không. Ông nói: “Những gì đang xảy ra tại Tihar là một thông điệp về hy vọng sẽ mang lại lợi ích cho cả thế giới.”

After the closing meditation on April 15, Goenkaji inaugurated the first center for Vipassana in a prison.

Sau khi khóa thiền kết thúc vào ngày 15 tháng 4, thiền sư Goenka đã khánh thành trung tâm đầu tiên cho Vipassana trong một nhà tù.

The Early Courses in the Prison – Các khóa thiền đầu tiên trong nhà tù

The first course at Tihar was held in late November, 1993 in Jail No. 2, which houses the hard core of the Tihar population: the ten percent who have been convicted of crimes. The course was conducted by Ram Singh and two other assistant teachers. Ninety-six prisoners and 23 jail staff participated. On the closing day, over an open microphone, many prisoners expressed their joy at finding a technique for self-liberation in this unlikely setting. Many said they realized through practicing Vipassana that they were responsible for their own actions. They said that they no longer harbored feelings of revenge but rather, blessed those responsible for sending them to Tihar because this brought them into contact with Vipassana.

Khóa thiền đầu tiên tại Tihar được tổ chức vào cuối tháng 11 năm 1993 tại Nhà tù số 2, nơi chứa cốt lõi của dân số Tihar: mười phần trăm đã bị kết án phạm tội. Khóa thiền được thực hiện bởi Ram Singh và hai giáo viên trợ lý khác. Chín mươi sáu tù nhân và 23 nhân viên trại giam đã tham gia. Vào ngày bế mạc, qua một chiếc micro mở, nhiều tù nhân bày tỏ niềm vui khi tìm thấy một kỹ thuật tự giải thoát trong bối cảnh không tưởng này. Nhiều người nói rằng họ nhận ra thông qua thực hành Vipassana rằng họ chịu trách nhiệm cho hành động của chính họ. Họ nói rằng họ không còn nuôi dưỡng cảm giác trả thù nữa mà thay vào đó, chúc phúc cho những người chịu trách nhiệm gửi họ đến Tihar vì điều này đã mang họ tiếp xúc với Vipassana.

The prisoners jokingly told Ram Singh that they would not let him leave the jail until he promised to hold more Vipassana courses there soon. Ram Singh was slightly at a loss; he did not think it possible to confirm dates for more courses on such short notice. However, Goenkaji was contacted, and arrangements were quickly made for six assistant teachers to go to Tihar on New Year’s Day, 1994 to conduct four simultaneous courses in three jails.

Các tù nhân đã nói đùa với Ram Singh rằng họ sẽ không cho ông ta rời khỏi nhà tù cho đến khi anh ta hứa sẽ tổ chức nhiều khóa thiền Vipassana ở đó sớm. Ram Singh hơi lúng túng; ông không nghĩ có thể xác nhận ngày cho nhiều khóa thiền hơn trong thông báo ngắn như vậy. Tuy nhiên, thiền sư Goenka đã được liên lạc, và nhanh chóng sắp xếp để sáu giáo viên trợ lý đến Tihar vào ngày Tết năm 1994, để thực hiện bốn khóa thiền đồng thời trong ba nhà tù.

Meeting the Challenge: Dr. Kiran Bedi – Gặp gỡ thử thách: Tiến sĩ Kiran Bedi

In November, 1993, the first Vipassana course was held in India’s largest prison. “The environment,” in the words of the Inspector General (Prisons), Dr. Kiran Bedi, “was waiting for Vipassana. We urgently needed a method of behavioral change like this. There was no other way we could find.”

Vào tháng 11 năm 1993, khóa thiền Vipassana đầu tiên được tổ chức tại nhà tù lớn nhất Ấn Độ. “Môi trường”, theo lời của Tổng thanh tra (Nhà tù), Tiến sĩ Kiran Bedi, “đã chờ đợi Vipassana. Chúng tôi rất cần một phương pháp thay đổi hành vi như thế này. Không có cách nào khác mà chúng ta có thể tìm thấy”.

Mrs. Bedi had already laid the groundwork by introducing a series of multi-dimensional reforms. They included detoxification programs, improved nutrition and sanitation, literacy and language classes taught by prisoners, yoga, prayer, meditation, legal advocacy by prisoners who are lawyers, treeplanting to create a “green zone” inside the prison, and the active involvement of the outside community. An atmosphere of mutual respect and trust developed when the prisoners saw that they were able to air their grievances without being punished. As described by the Superintendent of Jail No. 2:

Bà Bedi đã đặt nền móng bằng cách giới thiệu một loạt các cải cách đa chiều. Chúng bao gồm các chương trình cai nghiện, cải thiện dinh dưỡng và vệ sinh, các lớp học đọc viết và ngôn ngữ được dạy bởi các tù nhân, yoga, cầu nguyện, thiền định, vận động pháp lý bởi các tù nhân là luật sư, trồng cây để tạo ra một “khu vực xanh lá cây” trong nhà tù và sự tham gia tích cực của cộng đồng bên ngoài. Một bầu không khí tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau được phát triển khi các tù nhân thấy rằng họ có thể nói lên sự bất bình của mình mà không bị trừng phạt. Theo mô tả của Giám thị nhà tù số 2:

“She started a system of direct access by circulating a sealed complaint box once a day, and she made it a point that all complaints were read by her personally on the same day, and action taken immediately…She encouraged the inmates to gather every afternoon and speak their concerns into a public microphone. She told them not to consider her a jail official but, rather, their sister, and the superintendents, their brothers. Many took this opportunity to criticize some officers or the administration. No action was taken against them…The result was that, within two months, the entire atmosphere at Tihar had changed.”

“Bà bắt đầu một hệ thống truy cập trực tiếp bằng cách lưu hành một hộp khiếu nại được niêm phong mỗi ngày một lần và bà đã nói rõ rằng tất cả các khiếu nại đều được cá nhân bà đọc trong cùng một ngày, và hành động ngay lập tức … Bà khuyến khích các tù nhân tập hợp lại mỗi buổi chiều và nói những mối quan tâm của họ vào một micro công cộng. Bà bảo họ đừng coi cô là một viên chức nhà tù mà là em gái của họ và các giám thị, anh em của họ. Nhiều người nhân cơ hội này để chỉ trích một số sĩ quan hoặc chính quyền. Không có hành động nào chống lại họ … Kết quả là, trong vòng hai tháng, toàn bộ bầu không khí tại Tihar đã thay đổi.

Nevertheless, Mrs. Bedi felt the need for a method which would solidify the changes which were already being made. She found this in Vipassana:

Tuy nhiên, bà Bedi cảm thấy cần một phương pháp để củng cố những thay đổi đã được thực hiện. Bà tìm thấy điều này ở Vipassana:

“I had been looking all along for a behavioral methodology which would make a real change. I would say things to the prisoners, and also to my staff, and they went in one ear and out the other. We would spend so much time talking, yet ultimately it made little difference. After Vipassana was introduced, it went deeply into them. It provided the environment for the other reforms to take deep roots. It made them more at peace with themselves. They became better human beings to work with. The Vipassana courses alone brought lasting changes.”

Tôi đã tìm kiếm một phương pháp hành vi sẽ tạo ra một sự thay đổi thực sự. Tôi sẽ nói điều đó với các tù nhân, và cả với nhân viên của tôi, và họ đi vào tai này và đi ra tai kia. Chúng tôi sẽ dành rất nhiều thời gian để nói chuyện, nhưng cuối cùng nó đã tạo ra một chút khác biệt. Sau khi Vipassana được giới thiệu, nó đã đi sâu vào họ. Nó cung cấp môi trường cho các cải cách khác để có nguồn gốc sâu. Nó làm cho họ bình an hơn với chính họ. Họ trở thành con người tốt hơn để làm việc cùng. Các khóa thiền Vipassana một mình mang lại những thay đổi lâu dài.

After Goenkaji inaugurated the new center on April 15, Mrs. Bedi was one of those who addressed the assembly of over 1,100. This excerpt, translated from Hindi, is from Mrs. Bedi’s remarks:

Sau khi thiền sư Goenka khánh thành trung tâm mới vào ngày 15 tháng 4, bà Bedi là một trong những người phát biểu tại hội nghị hơn 1.100 người. Đoạn trích này, được dịch từ tiếng Hindi, là từ nhận xét của bà Bedi:

“We have all received a new direction in our lives. We have found our way, the Path. The only thing that remains is to walk on it. We have to walk with our own feet….For those who showed us this path, we all thank them with every breath….

“Chúng tôi đã nhận được một hướng đi mới trong cuộc sống của chúng tôi. Chúng tôi đã tìm thấy con đường của chúng tôi, Con đường. Điều duy nhất còn lại là đi trên con đường đó. Chúng ta phải đi bằng chính đôi chân của mình …. Đối với những người chỉ cho chúng ta con đường này, tất cả chúng ta đều cảm ơn họ bằng từng hơi thở ….

“The training center for Vipassana that we have opened here is for ourselves and many others. After some time, you will return to society, but those who come here later will be as disturbed and ignorant as we were before. This center will guide them to a new and proper path. You can also return for a refresher course. May your deeds become so good that you return back to society, sooner rather than later….

Các trung tâm đào tạo cho Vipassana mà chúng tôi đã mở ở đây là cho chính chúng tôi và nhiều người khác. Sau một thời gian, bạn sẽ trở lại xã hội, nhưng những người đến đây sau đó sẽ bị lúng túng và thiếu hiểu biết như chúng ta trước đây. Trung tâm này sẽ hướng dẫn họ đến một con đường mới và phù hợp. Bạn cũng có thể trở lại cho một khóa bồi dưỡng. Có thể hành động của bạn trở nên tốt đến mức bạn quay trở lại xã hội, sớm hơn là sau này ….

“Take care and spread happiness in society. A short time ago we chose our motto: ‘Be happy and give happiness.’ We never expected that Vipassana would teach us the same thing. Don’t look back now. Go forward in society, distribute happiness, and lead a model life.”

“Hãy giữ gìn sức khỏe và lan tỏa hạnh phúc trong xã hội. Cách đây không lâu, chúng tôi đã chọn phương châm của mình: “Hãy hạnh phúc và cho đi hạnh phúc” Chúng tôi không bao giờ nghĩ rằng Vipassana sẽ dạy chúng tôi điều tương tự. Bây giờ đừng nhìn lại. Tiến lên trong xã hội, phân phối hạnh phúc và sống một cuộc sống kiểu mẫu.”

(Courtesy: International Vipassana Newsletter, September 1994)

(Lịch sự: Bản tin Vipassana quốc tế, tháng 9 năm 1994)

 

Nguồn Viện Nghiên Cứu Vipassana VRIDhamma.org

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *